"Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh trăng.
Ô thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương chăn cừu trở về…..
Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng.
Ô thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua…..
Hóa ra cứ mãi đợi mãi chờ, con cáo ấy lại chẳng thể đợi được người mà nó muốn..."
(Đông cung - Phỉ Ngã Tư Tồn)
Dù có nhiều chuyện đã qua, nhiều chi tiết nhập nhằng, nhưng người hâm mộ nguyên tác Đông Cung vẫn nhớ khi Tiểu Phong tự vẫn, cuốn truyện kết thúc bằng những câu thật buồn: "Tôi khẽ mỉm cười, trút hơi thở cuối cùng. Trên mảnh đất hoang vu, dường như có ai đang hát bài ca nọ… Thì ra con cáo nhỏ ấy đã không đợi được người con gái nó mong hoài bấy lâu." Thế nên, con cáo nhỏ cô đơn, đợi mãi chẳng đợi được cô nương chăn cừu trở về, đợi mãi chẳng đợi được cô nương cưỡi ngựa đi qua, trong lòng độc giả là hình ảnh Tiểu Phong cứ mãi đợi một Cố Tiểu Ngũ thiện lương đã mãi mãi không thể trở về. Cố Tiểu Ngũ cho nàng những hạnh phúc đầu đời ở Tây Châu đã chết, chỉ còn lại thái tử Lý Thừa Ngân khiến nàng tổn thương quá nhiều, nên lòng nàng cứ hoài mãi ngóng trông bóng hình của những kí ức cũ.
Gấp lại những trang cuối cùng của cuốn ngôn tình cổ đại ngược Đông Cung, người đọc không khỏi thổn thức trước những giọt nước mắt hối hận muộn màng của Lý Thừa Ngân. Rốt cuộc, hắn tính kế Tiểu Phong biết bao năm, không ngờ bản thân lại bị nàng mê hoặc.
Message Wall